hóng ǒu xiāng cán yù diàn qiū,
红 藕 香 残 玉 席 秋,
qīng luó xiù qún shuǐ mì liú。
轻 裲 绣 裙 水 密 流。
huā zì piāo líng shuǐ zì liú,
花 自 飘 凌 水 自 流,
yī zhī chóu chàng lù héng qiū。
一 枝 愁 怅 路 横 秋。
xiǎng dào cǐ qīng chéng dú lì,
想 到 此 清 成 独 立,
lián jiāng shuǐ,dài bié chóu。
怜 江 水,带 别 愁。
cóng cǐ bù fù mèng zhōng xūn,
从 此 不 复 梦 中 暧,
mèng zhōng hún yǐ sì qiū fēn。
梦 中 魂 已 似 秋 分。
fēng yè luò jìn huáng huā shuāi,
枫 叶 落 尽 黄 花 衰,
wǎn chuāng xié rì mù chán chú。
晚 窗 斜 日 暮 蝉 嘏。
yī zhī chóu chàng lù héng qiū,
一 枝 愁 怅 路 横 秋,
lián jiāng shuǐ,dài bié chóu。
怜 江 水,带 别 愁。
这首词是宋代女词人李清照的作品,通过注音的方式,可以帮助更多的人理解并吟诵这首优美的词作。李清照以其细腻的情感和高超的艺术手法,在此词中表达了深深的离愁别绪,以及对往昔美好时光的怀念之情。